Cộng Đồng Gunny Prồ
Hãy đăng ký thành viên đi nào các bạn
không tốn time của các bạn đâu
Người đẹp khóc ! - Phần cuối  V210
Cộng Đồng Gunny Prồ
Hãy đăng ký thành viên đi nào các bạn
không tốn time của các bạn đâu
Người đẹp khóc ! - Phần cuối  V210



Share|

Người đẹp khóc ! - Phần cuối

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Người đẹp khóc ! - Phần cuối  EmptySat Jul 14, 2012 10:35 am

Tài năng của :Khách vi Người này hiện đang:
Chức vụ:
Danh vọng:%/1000%
Tài năng:%/100%

Ti?n ích
Người đẹp khóc ! - Phần cuối  Icon4Người đẹp khóc ! - Phần cuối  Icon5Người đẹp khóc ! - Phần cuối  Icon6Người đẹp khóc ! - Phần cuối  Icon7
Khách vi
Khách viếng thăm

Thông Tin Cá Nhân

Bài gửiTiêu đề: Người đẹp khóc ! - Phần cuối

Tiêu đề: Người đẹp khóc ! - Phần cuối


Người đẹp khóc ! - Phần cuối  120518goctraitim68_f4460

Mùa
đông phủ đầy những lời than vãn của sinh viên về kỳ thi học kỳ. Lại
những bận rộn kéo đôi bạn ra xa nhau một chút. Bài vẽ của Duy nhiều hơn.
Bài học và báo cáo của Vỹ dày hơn. Nhưng rất nhiều những khoảnh khắc
Duy vẫn thoáng thấy bên mình mùi hương thầm tên Victoria’s Secret và nụ
cười trong sáng của cô bạn nhỏ. Và cũng nhiều lần, Vỹ không quên ngoái
lại nhìn chàng trai tóc nâu vừa đi qua có phải là Duy không.
“Qua
Tết chúng ta sẽ gặp nhau!”. Vỹ nhắn vội cho Duy cái tin rồi xốc ba lô
lên vai, chạy ra bến xe. Vừa kết thúc kỳ thi, cô về quê, nghỉ ngơi và ôm
lại những phố thị nồng mùi quê nhà. Sài Gòn phồn hoa nhưng bụi bặm và
phức tạp. Sài Gòn dường như quá tất bật không có nhiều thời gian cho cô
nhớ nhung một ai, hay thỉnh thoảng trở về với những sinh thú tốt đẹp của
tuổi trẻ. Về nhà, cô mới phát hiện ra, những ưu tư nhàn rỗi của mình,
hóa ra chỉ hướng về Duy. Duy xinh đẹp nhưng mong manh và trong sáng như
trẻ con. Duy sẵn sàng hờn dỗi nếu một ai đó làm phật ý tâm hồn thuần
khiết ấy. Và vì như trẻ con, những yêu – ghét của Duy không mập mờ, giấu
giếm hay vờ vĩnh, tình cảm của Duy rõ ràng, tròn vẹn, còn đủ đầy những
dấu yêu vụng dại. Sài Gòn của Vỹ chợt trở nên dễ thương khi có Duy trong
đó. Có thể, khi Thượng Đế tạo ra tình yêu, người đã đánh rơi một ít vào
đôi mắt màu nâu của Duy, nên nó mới trong veo và gây yêu mến cho kẻ nào
trót ngắm nhìn.
Tiếng chuông điện thoại chợt reo lên, Vỹ bắt máy:
- Gì vậy người đẹp?
- Qua Tết rồi đấy! – Giọng Duy bên kia đầu dây vang lên nhẹ như bản tình ca.
- Lì xì hả? – Vỹ nghịch ngợm.
- Cậu bảo qua Tết mình gặp lại mà.
- A ha ha, phải rồi nhỉ! – Vỹ cắn môi – Ơ, mà có gì phải vội! Mình đang tung tăng ở phố biển xinh đẹp.
- Victoria’s Secret! – Giọng Duy nghiêm túc.
- Hả?
- Mình nhớ cậu!
- Ơ…
Vỹ
bất ngờ nên im lặng. Duy trẻ con ngốc nghếch của cô vừa nói gì thế nhỉ?
Thật lộn xộn! Chỉ cần bảo cô vào đi chơi với cậu thôi là đủ mà! Thế này
thật là… Mặt cô đỏ lên nhưng vẫn cố giữ giọng nghịch ngợm hơi cười:
- Cho mình một lí do bớt áp lực hơn được không?
-
Ừm… - Duy suy nghĩ một lúc lâu rồi chợt “à” lên một tiếng – Vào nhanh
đi, mình dạy trang điểm cho này! Mặt cậu đi đâu cũng để mộc, chả giống
con gái gì cả!
- Miễn phí chứ?
- Đá me hoặc trà sữa.
- Ha ha. Được được. – Bên này Vỹ gật gù – Ngày mốt đấy!
- Ngày mốt cậu vào á?
- Ừ, và ngày kia sẽ ở bên cậu.
Nói
xong câu đấy, Vỹ chợt đỏ mặt vì giật mình nhận ra ý tứ câu văn của mình
thật không bình thường. Duy mặc dù ngốc nghếch nhưng trái tim nhạy cảm
của cậu sẽ suy đoán lung tung cho xem! Vỹ hắng giọng một cái rồi làm bộ
không-có-gì, ngập ngừng hỏi:
- Mà, học trang điểm ấy, mình có cần mang theo cái gì không?
-
Cậu thì có cái gì mà mang, làm như mình không biết cậu mười chín năm
chưa từng trang điểm ấy! Ha ha. – Duy phá lên cười – Chỉ cần mang theo
bộ mặt lơ ngơ ấy là được rồi.
Có tiếng Vỹ cười trong điện
thoại. Khoảnh khắc này, Duy đáng yêu quá! Vỹ chỉ cười thôi mà chẳng đáp
lại được gì. Cho đến khi Duy bảo:
- Thế nhé, Victoria’s Secret. Sài Gòn đợi phố biển này.

cũng chỉ ậm ừ rồi tắt máy. Đầu cô còn ong ong những suy nghĩ vẩn vơ về
Duy. Có lẽ nỗi nhớ của cô dành cho chàng trai xinh đẹp này đã không còn
đơn giản nữa rồi. Cô nghe tim mình lỡ mất đâu đó một nhịp hệt như lần
đầu tiên bắt gặp đôi mắt nâu trong trẻo dịu dàng đó nhìn mình. Ai bảo
Duy quá đáng yêu và lúc nào cũng mang cho cô cảm giác mình phải ở bên
chăm sóc và yêu thương đứa trẻ “19+” này. Mà, mỗi lần ở bên Duy cũng
thật lạ, cảm giác như thời gian trôi rất hiền rất êm, như đang trải qua
những cơn nhớ - quên đơn thuần của trời đất.
Tình yêu à? Biết đâu đấy!...


***



Vỹ
phụng phịu để mặc Duy nắm tay mình lôi xềnh xệch đến trước bàn trang
điểm. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cô còn khá ngại ngùng khi tiếp xúc
“món” khó nhằn xa lạ này. Duy ấn cô ngồi xuống ghế rồi từ tốn chỉ vào
từng thứ trong bộ đồ trang điểm “đồ sộ” của mình, tự hào giới thiệu, vẻ
điệu bộ như thầy giáo thực thụ:
- Nhìn kĩ nhé! Đây là kem lót, đây là phấn phủ, đây là chì vẽ chân mày, chì kẻ mắt, cái này là phấn che khuyết điểm, còn đây là…
- Lắm thứ thế! – Vỹ nhăn mặt. Cô có cảm giác mình sắp bị ngộp với những thứ Duy vừa chỉ.
- Trật tự! Chưa xong đâu. Còn đây là hộp phấn mắt này! Mình còn chưa giới thiệu bộ cọ trang điểm cơ bản đấy!
- Chịu thôi, nhiều thế này mình nhớ không nổi đâu. – Vỹ lè lưỡi.
- Này! – Duy quát khẽ một tiếng – Cậu có phải con gái không đấy?
Vỹ chun mũi phản pháo lại ngay:
- Còn cậu rành thế này thì có phải là con trai không?
Duy bỗng nắm lấy cổ tay Vỹ giật về phía mình, và dí sát mặt mình vào khuôn mặt đang bị bất ngờ tột độ kia, thầm thì:
- Đồ ngốc, nhìn kĩ đi. Khuôn mặt này chỉ đẹp thôi chứ không pê-đê nhé!
Vỹ
rút tay về lại và phá lên cười ngặt nghẽo. Kỳ thực, cô đang che giấu
việc mình bối rối và hoàn toàn bị thu hút bởi đôi mắt nâu ấy ở cự ly quá
gần.
- Thôi biết rồi, dạy mình tiếp đi. Ha ha ha. Mình nghiêm túc “tầm sư học đạo” đây!
Vỹ
nói là làm. Cô ngồi ngoan ngoãn lắng nghe Duy giảng giải từng dụng cụ
trang điểm nhỏ nhất, cố gắng ghi nhớ công dụng của từng thứ. Duy mỉm
cười đung đưa lọ nước hoa hồng trên tay:
- Làm mẫu nhé! Ngồi yên đấy!
Quả
thật, không ngồi yên sao được khi khuôn mặt Vỹ hoàn toàn đơ ra khi Duy
dịu dàng bôi từng lớp kem, lớp phấn, rồi tỉ mần kẻ mi mắt cho cô. Mọi
thứ Duy làm thật nhẹ nhàng, như sợ những dụng cụ trang điểm bé nhỏ này
sẽ làm đau cô gái trước mặt cậu vậy. Khuôn mặt Duy nhìn gần đẹp đến nỗi
Vỹ chỉ có thể ngồi yên ngắm nhìn, môi cũng không mấp máy được nữa. Cặp
mắt đa tình của Duy như thể bắt mất hồn Vỹ từ lúc nào. Đến khi cậu hoàn
thành xong “tác phẩm” của mình, Vỹ vẫn ngẩn người ra. Duy phải lắc lắc
tay Vỹ mấy cái, cô mới thôi ngẩn ngơ. Soi mình trong gương, Vỹ tròn xoe
mắt, lắc lắc mái tóc dày:
- Ai đây?
- Victoria’s Secret đã qua photoshop. – Duy cười toe toét.
- Không. – Vỹ nheo nheo mắt về phía Duy – Là Victoria’s Secret phiên bản Valentine.
- Hả? Valentine? – Duy ngạc nhiên hỏi lại.
-
Bao lâu cậu không xem lịch rồi? Mình tưởng cậu đếm từng ngày để mong
gặp mình cơ đấy! Hôm nay đã 14/2 rồi đồ xinh đẹp ạ! Chắc những ngày vừa
rồi cậu chỉ soi gương thôi hả?
- Không. Mình nhớ cậu.
- Hả? – Đến lượt Vỹ bị bất ngờ.
- Những ngày vừa rồi, vì bận nhớ cậu mà mình hết thời gian rỗi để làm thứ khác.
- Giờ mình ở đây rồi, cậu sẽ làm gì nữa? – Vỹ thích thú ghé mặt mình vào gần khuôn mặt xinh đẹp đối diện.
Duy bất ngờ tiến gần hơn và ghé sát môi vào tai Vỹ, thầm thì, khẽ như một chút gió lạc ngang:
- Mình yêu cậu mất rồi, Victoria’s Secret!
Vỹ
có cảm giác thời gian ngừng hẳn vào khoảnh khắc kỳ diệu lạ lùng ấy. Cô
không cảm nhận được tiếng thở của chính mình nữa. Câu nói của Duy như
vọng lại từ nơi xa xăm không biết nào. Cô chỉ cần liếc mắt vào chiếc
gương trước mặt là có thể nhận ra hai má mình đang đỏ ửng lên. Cô chưa
hề chuẩn bị cho tình huống bất ngờ quá đỗi đáng yêu này. Cố gắng thu hồi
hết cảm xúc, Vỹ hắng giọng một cái, nghiêng đầu nhìn Duy:
- Cho mình một lí do đi.
- Vì cậu là Victoria’s Secret!
- Một lí do cụ thể hơn!
- Thôi được rồi, - Duy gật đầu – vì cậu rất giống một người.
- Mẹ, chị, hay bạn gái cũ của cậu? – Vỹ nhe răng cười he he.
- Bạn gái tương lai của mình.
Nói
rồi, để mặc Vỹ lại bối rối ngẩn ngơ thêm lần nữa, Duy kéo tay Vỹ đặt
trong lòng mình, rồi dịu dàng lau đi một vệt phấn không đều trên má cô.
- Mình đùa đấy, không phải là rất giống đâu, mà cậu… sẽ là người đó nhé, Victoria’s Secret! À không, Vỹ!
Vỹ lắc đầu rất khẽ rồi mỉm cười nhìn thật sâu vào mắt Duy:
- Cứ gọi mình là Victoria’s Secret! Nếu không nhờ nó, chắc giờ cậu đang tỏ tình với cô gái nào khác rồi.
- Cậu không chạy trốn được nhân duyên đâu! – Duy dí tay vào trán Vỹ.
-
Phải rồi. – Vỹ “à” lên một tiếng rồi vội mở túi xách, lôi ra một cái
hộp nhỏ, đặt vào tay Duy, thầm thì – Tặng cậu này. Trong một lần
shopping lanh quanh thấy và nghĩ ngay đến cậu.
Duy đón lấy với
vẻ thích thú lạ lùng. Bên trong là một chiếc gương nhỏ cầm tay hình
thỏi chocolate. Cậu bật cười mở nắp gương, soi mình trong đó. Phản chiếu
bên trong tấm kính nhỏ là một khuôn mặt đẹp đang sáng ngời vẻ hạnh phúc
không giấu giếm.
- Người đẹp ơi, - Vỹ dịu dàng – sau này, nếu
có bất cứ điều gì làm cậu khóc, thì cứ tự nhiên mà khóc cho thật ngon
nhé! Đừng nén lòng. Xong xuôi rồi cứ việc soi gương dặm phấn kẻ mắt lại,
như chưa có gì xảy ra cả! Hiểu không? Cảm xúc để lâu không thể hiện sẽ
di căn thành tâm bệnh đấy!
Vỹ nói câu cuối cùng với vẻ mặt hài
hước làm Duy không sao nhịn cười được. Cậu yêu cô gái này quá! Cô gái
luôn dịu dàng ở cạnh bên, chẳng bao giờ vồn vã, nhưng chưa từng bỏ rơi
những xúc cảm của cậu, cô gái có đôi mắt to tròn màu đen láy ít gặp và
luôn phảng phất bên mình hương nước hoa Victoria’s Secret. Có lẽ đó cũng
là người duy nhất cho phép cậu khóc mà không màng đến việc đẹp – xấu
của bản thân. Cô gái ấy, đang ở trước mặt cậu đây rồi. Một cách không cố
ý, Valentine của cậu trở nên ngọt ngào và dễ thương như chưa từng.
- Mà này, mình đã tặng quà cho cậu rồi. Cậu không có gì đáp trả lại à? – Vỹ nhỏ nhẻ nghịch ngợm.
- Hát tặng cậu nhé!
- Rhythm of the rain hả?
- Đồ ngốc! Trời có mưa đâu! – Duy lại dí tay vào giữa trán Vỹ làm cô la oai oái.
- Thế là bản tình ca nào?
- Love you like a love song.
Lần
thứ bao nhiêu trong ngày, đôi má Vỹ ửng lên màu đỏ thẹn thùng này, cô
cũng không nhớ nữa. Mặc kệ, nhỉ! Chỉ cần đó là vì hạnh phúc.



Chữ ký của Khách vi
Hãy cảm ơn bài viết của Khách vi bằng cách bấm vào "" nhé!!!
Tài sản của Khách vi

Người đẹp khóc ! - Phần cuối

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Cộng Đồng Gunny Prồ » Thư Viện Forum » Truyện Tình Cảm Tuổi Teen-
Đăng Nh?p NhanhThanks for viewing Teen B?nh Dương ^_^!
.:Đăng kí:. | .: Quên mật kh?u :.